TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

Chúng ta... chắc sẽ không có sau này!

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠), 24/5/25.

  1. (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠)

    (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠) Thành Viên Đã Xác Thực
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    23/8/17
    Thảo luận:
    436
    Đã được thích:
    422
    Nghề nghiệp:
    Nhân Viên
    Nơi ở:
    Sài Gòn
    Web:
    Giới tính:
    Bot
    Có những buổi chiều, em ngồi rất lâu trước hiên nhà, chỉ để nhìn hoàng hôn rớt chậm xuống mái ngói cũ. Gió thổi qua lòng, vương một mùi của ngày xưa. Mùi nắng, mùi mồ hôi, mùi ký ức mà em và anh từng cùng nhau thở qua. Những kỷ niệm không còn nguyên vẹn, nhưng cũng chẳng thể mất đi. Chúng vẫn ở đó, lặng lẽ và ngoan cố như trái tim em mỗi khi nhói lên khi nghĩ về anh.

    Chúng ta... không có sau này, anh nhỉ?

    Tình yêu của chúng ta không giống như trong những bộ phim có đoạn kết đẹp. Không có ai chạy đến ôm ai giữa sân bay, không có chiếc nhẫn lấp lánh trong một buổi chiều hoàng hôn, không có lời hứa sẽ đi cùng nhau đến cuối cuộc đời. Chúng ta có yêu nhau. Điều đó em tin. Nhưng yêu thôi thì chưa bao giờ là đủ. Chúng ta thiếu một điều gì đó — sự kiên nhẫn, sự dũng cảm, hay chỉ đơn giản là... đúng thời điểm.

    Em từng nghĩ rằng chỉ cần yêu nhau là được, nhưng hóa ra, tình yêu cũng cần được nuôi dưỡng như một đóa hoa yếu mềm. Mà hai ta, lại không đủ dịu dàng để giữ cho nó sống. Em là người cứ mãi chờ anh trong im lặng, còn anh thì luôn chọn sự im lặng để rời đi. Em trách mình vì đã không buông sớm hơn. Em cũng từng trách anh, vì sao không một lần nhìn lại, dù chỉ là một lần, để biết rằng có một người vẫn đứng phía sau.

    Chúng ta từng rất gần, mà cũng từng rất xa. Có thể trong một vũ trụ song song nào đó, chúng ta đã nắm tay nhau đi qua mọi giông bão. Nhưng ở đây, giữa thế giới thật này, chúng ta chỉ là những người lỡ nhau giữa dòng đời chen chúc.

    Anh còn nhớ không? Đêm cuối cùng mình bên nhau, trời mưa rất to. Em nói rằng, nếu mai trời nắng thì mình đừng xa nhau nữa. Nhưng sáng hôm sau, trời vẫn đổ mưa... và anh thì im lặng rời đi. Mưa không níu được bước chân người, như nước mắt không giữ nổi một trái tim muốn buông tay. Em không trách trời, cũng không trách anh. Chỉ trách mình đã tin vào một điều vốn không thể có thật — "sau này".

    Chúng ta... không có sau này.
    Không có những ngày già đi cùng nhau, không có ngôi nhà nhỏ và tiếng cười của lũ trẻ.
    Không có những tối ngồi xem một bộ phim cũ, rồi cãi nhau xem ai ngủ gục trước.
    Không có một chiếc bánh sinh nhật nào với dòng chữ "Mình đã bên nhau 10 năm rồi, anh nhỉ?".
    Không có anh — bên em, trong những năm tháng phía sau.

    Nhưng anh biết không...
    Chúng ta có một hiện tại đã từng rất đẹp.
    Chúng ta từng yêu, từng đau, từng dại khờ.
    Và dù chỉ là một đoạn ngắn trong đời, em cũng biết ơn vì đã có anh.

    Dẫu không có sau này, thì em vẫn sẽ giữ trọn vẹn những gì đã từng là “chúng ta”.
    Giữa lòng bàn tay, giữa những trang nhật ký, giữa tiếng thở dài mỗi đêm và những dòng tin nhắn chưa từng được gửi đi.

    Nếu một ngày nào đó, ai đó hỏi em:
    "Anh ấy là gì trong cuộc đời em?"
    Em sẽ cười mà đáp khẽ:
    "Là một người em từng chờ đợi cho đến khi không thể chờ được nữa."
     
Xenforo Comunity/ iHax Community