Có lẽ đã đến lúc em nên dừng lại. Dừng lại sau bao tháng năm lặng lẽ ôm ấp một tia hy vọng nhỏ nhoi – thứ ánh sáng mong manh mà chính em cũng chẳng dám gọi tên thành giấc mơ. Em đã tự tay cất giấu bao nhiêu hy vọng trong tim, đan xen vào từng tin nhắn, từng lần chờ đợi, từng nhịp tim đập hụt hẫng mỗi khi anh lại im lặng. Em cố gắng không mong cầu điều gì to tát, chỉ mong một cái nhìn dịu dàng, một lời hỏi han vu vơ vào một buổi chiều anh thấy em hiện ra trong tâm trí. Nhưng cả những điều giản đơn nhất ấy… cũng chưa từng đến. Đã có những đêm dài, em nằm thao thức dưới ánh đèn vàng vỡ vụn, lòng em lặp đi lặp lại một câu hỏi: "Liệu anh đã từng yêu em chứ?" Câu hỏi ấy như một bản nhạc buồn bật mãi không dừng, em tự dỗ mình bằng ngàn lý do: Có thể anh bận, có thể anh ngại, có thể anh cũng yêu nhưng không biết cách thể hiện. Em đã bào chữa cho anh, để không phải đối diện với sự thật đang mài mòn tim em từng ngày – rằng có lẽ, tình cảm em gửi trao chỉ là một chiều. Anh biết không, yêu một người mà không rõ người ấy có yêu mình không... là một điều tàn nhẫn. Nhưng tàn nhẫn hơn là khi người ấy biết mà vẫn im lặng, vẫn để em tự trôi lơ lửng giữa hư vô và ảo vọng. Em đã từng tin rằng chỉ cần mình chân thành thì sẽ có ngày chạm được vào trái tim anh. Nhưng đến bây giờ, em mới thấu hiểu: Yêu thương không phải là thứ có thể níu giữ một mình. Không phải cứ trao đi tất cả thì sẽ được nhận lại một chút gì. Không phải cứ chịu đựng và nhẫn nại là sẽ được yêu. Bởi vì câu trả lời cho nỗi hoài nghi âm ỉ suốt bấy lâu nay – "Liệu anh đã từng yêu em chứ?" – vốn đã luôn ở đó, ngay trong những lần anh im lặng, ngay trong những ngày anh chẳng thèm nhắn lại, ngay trong những lần anh chỉ tìm đến khi anh cần, còn khi em cần, anh lại biến mất. Câu trả lời ấy không phải bằng lời, mà bằng hành động… và giờ em đã đủ can đảm để nhìn thấy. Thì ra, người ta có thể không nói ra rằng không yêu, nhưng vẫn khiến em cảm nhận điều đó rõ hơn cả ngàn lời từ chối. Em không còn trách anh nữa đâu. Chỉ là em thương chính mình – một Khoa bé nhỏ đã kiên cường ôm giữ tình yêu ấy quá lâu, ngay cả khi nó chẳng có lấy một chút hồi đáp. Đã đến lúc em thôi mơ về những điều không thật. Đã đến lúc em thôi lục lọi trong từng kỷ niệm ít ỏi để tìm chút ấm áp tưởng chừng như có thật. Đã đến lúc em gói ghém mọi hy vọng, đặt nó xuống, và bước đi. Bởi vì em hiểu rồi: Không phải ai em yêu cũng sẽ yêu lại em. Và không phải nỗi cô đơn nào cũng đáng để em ở lại. Tạm biệt, anh – người mà em từng nghĩ sẽ là cả thế giới. Hóa ra, em chỉ là một chấm mờ trong thế giới rộng lớn của anh. Và em sẽ học cách rời xa, một cách lặng lẽ, như chính cách em đã yêu.