TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

Thơ "Không Còn Sợ Chia Ly"

Thảo luận trong 'Thơ' bắt đầu bởi (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠), 22/6/25.

  1. (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠)

    (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠) Thành Viên Đã Xác Thực
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    23/8/17
    Thảo luận:
    436
    Đã được thích:
    422
    Nghề nghiệp:
    Nhân Viên
    Nơi ở:
    Sài Gòn
    Web:
    Giới tính:
    Bot
    Người từng lau giọt lệ trên môi,
    Giờ chính người khiến tim em rạn vỡ.
    Tình yêu ấy tưởng rằng không thể lỡ,
    Vậy mà nay... em phải học cách quên.

    Ngày xưa người dỗ em mỗi lần buồn,
    Bằng ánh mắt dịu dàng như mùa thu vừa chớm.
    Giờ ánh mắt ấy không còn ấm nữa,
    Chỉ còn lại im lặng... như một nỗi đau.

    Em từng sợ chia tay như sợ tối,
    Như sợ giấc mơ không có người bên cạnh.
    Nhưng giờ đây, em chẳng còn sợ nữa,
    Vì ở lại... cũng chỉ có mình em đau.

    Có lẽ người đã quá mỏi mệt,
    Với yêu thương từng một thời rất thật.
    Nhưng em thì vẫn ở trong đoạn đầu ấy,
    Vẫn tin yêu là mãi mãi không phai.

    Người từng lau khô nước mắt cho em,
    Sao giờ chính người khiến em khóc nhiều đến thế?
    Phải chăng tình yêu khi rơi vào lặng lẽ,
    Cũng hóa thành dao, cứa ngược trái tim?

    Em không níu nữa đâu – mệt rồi.
    Chẳng còn sợ cô đơn, hay đêm tối.
    Bởi đau nhất... em đã từng đi qua rồi,
    Chia tay giờ như cơn mưa – rơi rồi sẽ tạnh.

    Em sẽ tự ôm lấy mình khi lạnh,
    Sẽ thôi mơ về một người đã cũ.
    Tình yêu này... từng rất thật, rất đủ,
    Nhưng chỉ em giữ mãi – người thì buông.

    Cảm ơn người – vì từng yêu, từng nhớ.
    Vì đã cho em biết thế nào là vỡ.
    Từ hôm nay, em không còn sợ nữa,
    Kể cả khi tình yêu... chỉ còn là tro.
     
Xenforo Comunity/ iHax Community