TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

Nếu Có Một Điều Khiến Anh Không Thể Tha Thứ Cho Chính Mình…

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠), 24/5/25.

  1. (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠)

    (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠) Thành Viên Đã Xác Thực
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    23/8/17
    Thảo luận:
    436
    Đã được thích:
    422
    Nghề nghiệp:
    Nhân Viên
    Nơi ở:
    Sài Gòn
    Web:
    Giới tính:
    Bot
    Thì đó là… đã từng có một người yêu anh nhiều đến thế, mà anh lại để người ấy rời đi trong lặng im.

    Người ấy – là em.

    Em, người đã chọn yêu anh bằng tất cả những gì em có. Một tình yêu không ồn ào, không đòi hỏi, chỉ âm thầm vun đắp và chờ mong. Em giấu mọi tổn thương vào lòng, chỉ để anh được thoải mái. Em bước lùi về phía sau, chọn một góc khuất nhỏ bé và im lặng đứng đó rất lâu… chỉ để chờ anh quay đầu lại nhìn.

    Nhưng anh đã không nhìn.

    Và dường như cũng chẳng bao giờ thực sự biết em đã chờ bao lâu.

    Có những đêm, anh đọc lại những dòng tin em từng gửi. Giản dị, chân thành, nhưng đau đến nhói lòng. Em không viết hoa mỹ, không gào thét trách móc, chỉ lặng lẽ nhắc về những điều nhỏ nhoi – những điều mà anh đã lãng quên, hoặc cố tình lờ đi. Nhưng chính sự chân thật ấy mới khiến anh không thở nổi. Bởi anh hiểu… đó là nỗi đau nguyên vẹn, chưa từng được xoa dịu.

    Anh nhớ… em từng mong mỏi một tin nhắn đơn giản “Em ơi, anh nhớ em”. Nhưng nó không bao giờ đến. Em từng học cách im lặng, khi thấy anh online nhưng không gửi gì cho em. Từng cắn răng nhặt từng mảnh vỡ trái tim mình, gượng dậy, bước tiếp – chỉ để nhường chỗ cho anh được hạnh phúc bên một người khác.

    Em nói đúng – tình yêu hiện tại của anh không phải là phép màu.

    Nó là kết quả của một người đã buông.

    Là vì có một người đã yêu đến tận cùng, rồi cạn kiệt… và bỏ đi.

    Vậy mà anh đã không biết. Hoặc tệ hơn – anh biết, nhưng quá thờ ơ để quan tâm. Anh nghĩ em sẽ luôn ở đấy. Vì đó là điều hiển nhiên. Vì anh đã quen với sự chờ đợi, với sự dịu dàng cam chịu của em. Anh quên mất, không ai có thể đợi mãi, kể cả người yêu anh nhất.

    Cuối cùng… chính sự vô tâm đó đã khiến anh mất em.

    Không phải vì em hết yêu.

    Mà vì em không còn đủ sức để tiếp tục yêu một người không còn xứng đáng.

    Anh đã mất em, một cách đau đớn và thảm hại nhất – là mất em trong lặng thinh, mất em vào chính khoảnh khắc anh vẫn ngỡ em sẽ ở lại.

    Giờ đây, khi người bên cạnh đã ngủ say, còn anh quay mặt vào tường, anh vẫn thấy hình bóng em hiện về – em của những ngày còn yêu, còn hy vọng, còn nhắn tin hỏi anh đã ăn gì chưa dù chính em đang đói bụng, còn dỗ dành mỗi khi anh bực bội, còn dốc cạn cả lòng để giữ một người không nhìn thấy.

    Anh tự hỏi:

    Lúc em bật khóc giữa phố đông, liệu có ai nhận ra em vừa đánh mất điều gì?

    Lúc em âm thầm xóa từng tấm ảnh, từng dòng kỷ niệm, liệu có bàn tay nào níu em lại không?

    Không ai cả.

    Chỉ có em – và nỗi cô đơn của em – đi cùng nhau qua hết những đêm dài buốt giá.

    Giờ thì anh hiểu rồi.

    Hiểu vì sao em rời đi mà không một lời oán giận. Không phải vì em không đau, mà vì em không còn sức để đau thêm. Em đã yêu anh nhiều đến mức… chính em cũng không còn lại gì để tự giữ lấy mình.

    Anh đã từng là người may mắn nhất – vì được yêu một cách trọn vẹn đến vậy.

    Và cũng chính anh – là người đã đánh mất tình yêu ấy… vì một chút vô tâm, một vài khoảnh khắc hờ hững, và rất nhiều lần coi em là điều hiển nhiên.

    Anh tiếc…

    Tiếc đến mức, mỗi khi nghĩ về em, lòng lại nhói như có ai siết lấy trái tim mình.

    Tiếc… vì ngày đó, chỉ cần anh bước đến ôm em một cái, nói một câu “Anh nhớ em”, thì có lẽ… em đã không phải bỏ đi trong im lặng.

    Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, phải không em?

    Giờ đây, em không còn ở đây nữa. Không còn giả vờ bình thường khi tim em rạn vỡ. Không còn ngu ngốc mà giữ chỗ cho anh trong trái tim. Không còn tự dối lòng rằng “Chắc anh bận thôi” mỗi khi anh biến mất.

    Anh không mong gì nhiều nữa…

    Chỉ xin em – nếu một ngày nào đó nhớ về anh – hãy nhớ rằng anh đã từng được em yêu bằng cả thanh xuân, cả chân thành và tất cả những gì em có.

    Còn phần anh…

    Anh sẽ mang theo nỗi ân hận này, suốt quãng đời còn lại. Một lời xin lỗi không bao giờ đủ. Một lời cảm ơn cũng quá muộn màng.

    Nhưng nếu được nói điều gì sau cùng…

    Thì là:
    Cảm ơn em – vì đã từng yêu anh, dù anh không đáng.

    Và nếu có kiếp sau – xin đừng gặp lại
    Vì anh sợ… lần nữa… lại không biết cách yêu em cho đúng.
     
Xenforo Comunity/ iHax Community