Anh đi, không nói một lời, Chỉ chừa ánh mắt rã rời cuối thu. Gió xưa lạc bước sương mù, Mình em còn lại với dư âm buồn. Chúng mình ngỡ đã bên nhau, Vậy mà cũng mất như mưa đầu mùa. Tay từng nắm, mắt từng sâu, Cớ sao chẳng giữ nổi nhau đến cùng? Của ngon không còn đến trưa, Bồ hòn có ngọt, thì vua đã dùng. Người quen đeo mặt thủy chung, Chỉ khi quay bước mới lưng chừng đau. Tình này đâu phải chiêm bao, Sao anh rời bỏ chẳng chào, chẳng vương? Câu thề gió cuốn ra sương, Lời yêu hóa đá bên đường ai qua. Em còn nhớ chiếc áo xưa, Anh từng mặc giữa chiều tà mưa rơi. Giờ ai cúi xuống nhặt lên, Từ trong vỡ nát những thời còn nhau? Người ta bảo: Phải biết đau, Mới hay hạnh phúc quý sao trên đời. Em giờ như chiếc lá rơi, Trôi không bến đỗ, rụng rời một thân. Anh quên cả những lần gần, Quên luôn giọng nói bâng khuâng hôm nào. Lặng thinh anh bước qua mau, Chừa em ngồi lại với màu u linh. Tình yêu giống dao vô hình, Càng sâu mới thấy bóng mình gầy hao. Nếu mai có ghé ngang đây, Xin đừng ngoảnh lại, bàn tay đã rời.