Bầu trời hôm ấy vẫn còn xanh... Một màu xanh trong vắt, trải rộng đến vô tận như chưa từng biết đến những cơn giông. Gió nhẹ lướt qua từng kẽ lá, mặt trời rọi xuống những tia nắng ấm áp tưởng chừng như muốn xoa dịu cả thế gian. Nhưng giữa khung cảnh dịu dàng ấy, em biết rằng… anh đã không còn là của em nữa. Người ta vẫn nói, không có nỗi đau nào dịu dàng bằng nỗi đau của một cuộc chia xa không ồn ào. Không cãi vã, không trách hờn. Chỉ là một ngày đẹp trời, ta lặng lẽ buông tay nhau. Nhẹ nhàng như một cánh hoa rơi, nhưng âm thanh lại vang vọng mãi trong lòng. Em đã từng nghĩ, nếu giữ thật chặt, nếu cố gắng thêm một chút, có thể anh sẽ ở lại. Nhưng sau tất cả, em nhận ra tình yêu không phải là thứ có thể níu giữ bằng đôi tay. Nó tựa như ánh nắng — càng siết lại, chỉ càng làm đau lòng người ôm giữ. Anh rời đi như cách hoàng hôn rút dần về phía chân trời: không báo trước, không ngoái đầu. Em không trách anh. Thật sự đấy. Vì em biết, có những con đường phải đi một mình, và có những người chỉ là đoạn ghé ngang, không phải để ở lại. Nhưng dù anh có đi xa đến đâu, em vẫn cất giữ anh nơi sâu nhất trong tim mình — như cất giữ một mùa hoa đã nở rộ, như lưu lại mùi hương cũ của những buổi chiều xưa. Anh là một nỗi buồn đẹp nhất em cất để dành. Một nỗi buồn không để than khóc, mà để nhớ. Không để gọi tên, mà để thinh lặng mỉm cười khi vô tình đi qua một đoạn đường cũ, nghe một bản nhạc quen, hay thấy bầu trời hôm đó cũng xanh như ngày ta từng yêu nhau. Người ta thường tiếc nuối vì những điều chưa trọn, còn em… em biết ơn vì đã từng có một thanh xuân mang tên anh. Dẫu ngắn ngủi, nhưng thật dịu dàng. Dẫu xa xôi, nhưng vẫn nguyên vẹn trong miền ký ức. Em sẽ không gọi anh là người cũ, mà là người từng khiến em tin rằng yêu là điều đẹp nhất. Và nếu một ngày anh nhìn lên bầu trời xanh ấy, dù ở nơi đâu, hãy nhớ rằng… từng có một người vẫn âm thầm giữ lấy anh, như giữ lấy một nỗi buồn thanh khiết nhất, không để quên, cũng không để đau — chỉ để biết rằng: em đã từng yêu anh, rất nhiều.