TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

Ở lại phía sau một cuộc tình đã rẽ lối

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠), 22/6/25.

  1. (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠)

    (◡‿◡✿) « ♌ » (✿◠‿◠) Thành Viên Đã Xác Thực
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    23/8/17
    Thảo luận:
    436
    Đã được thích:
    422
    Nghề nghiệp:
    Nhân Viên
    Nơi ở:
    Sài Gòn
    Web:
    Giới tính:
    Bot
    Có những buổi chiều trôi qua rất chậm, chậm đến mức em có thể nghe thấy tiếng lòng mình nứt ra từng đoạn. Không phải vì gió, cũng chẳng phải vì mưa, chỉ đơn giản là trong một khoảnh khắc nào đó, em lỡ nhớ đến anh. Nhớ một người đã không còn ở bên mình nữa, một người đã rẽ sang một ngã khác – rất xa.

    Người ta bảo yêu một người không có gì là sai cả. Trái tim vốn dĩ không có lý trí, nó chỉ biết rung lên khi bắt gặp một ánh mắt, một nụ cười, một sự hiện diện khiến lòng mình yên ổn hoặc đau đớn. Em đã yêu anh như thế, rất tự nhiên, rất thành thật. Yêu bằng tất cả những gì non nớt, vụng về và tha thiết nhất trong em. Nhưng em lại không đủ can đảm để ngừng dõi theo anh, kể cả khi anh đã quay mặt, kể cả khi trong ánh mắt anh – em chẳng còn là điều gì quan trọng.

    Anh đi về phía có nắng, có gió, có những dịu dàng không còn thuộc về em. Anh không ngoảnh đầu lại. Còn em vẫn đứng nơi ngã ba ấy, lặng im nhìn theo. Dõi theo từng bước chân anh, từng dòng trạng thái anh viết, từng nụ cười anh trao cho một người không phải em. Em tự nhốt mình trong những câu hỏi không có lời đáp: "Liệu anh có từng yêu em như em yêu anh?", "Liệu đã bao giờ em là lựa chọn đầu tiên trong anh chưa?", hay đơn giản là… "Anh có từng nghĩ đến em nữa không?".

    Những câu hỏi ấy không đau bằng câu trả lời mà em tự bịa ra.

    Dõi theo một người đã quay lưng là điều tàn nhẫn nhất em có thể làm với trái tim mình – giờ em mới hiểu. Mỗi cái nhìn lén lút vào cuộc sống của anh là một lần em tự xé tim mình ra, nhắc nhở bản thân rằng: em không còn trong thế giới ấy. Tự hành hạ mình bằng những tưởng tượng, những giấc mơ dang dở, những đoạn hội thoại chưa kịp nói thành lời. Em tự biến mình thành cái bóng của quá khứ – mờ nhạt, không hình thù, không tiếng gọi.

    Em biết mình phải buông. Phải học cách quên, học cách thôi đặt tên anh cho mỗi cơn gió, mỗi chiều mưa, mỗi đêm vắng. Nhưng em yếu đuối quá, em vẫn lén nhớ anh trong những đoạn nhạc cũ, vẫn đợi một tin nhắn không bao giờ đến, vẫn tìm tên anh trong một đám đông xa lạ.

    Em không trách anh. Anh có quyền lựa chọn con đường riêng của mình, có quyền yêu thương người khác. Còn em – em chỉ trách mình đã không yêu bản thân đủ nhiều để biết rằng: yêu một người là đúng, nhưng tự khiến mình lạc lõng trong ký ức đã mục nát là sai.

    Trái tim em cũng biết mỏi, biết đau, biết tổn thương. Nó không phải là nơi để em cứa lên mãi những vết cắt cũ. Nó cần được chữa lành. Và điều đầu tiên em phải làm, là dừng lại. Dừng việc dõi theo một người không còn quay về nữa. Dừng việc nghĩ rằng, chỉ cần đủ chân thành thì người ta sẽ nhận ra. Bởi có những người – khi đã rẽ sang ngã khác – thì sẽ không bao giờ ngoái đầu lại, dù chỉ một lần.

    Em sẽ học cách bước tiếp. Chậm thôi, nhưng chắc chắn. Học cách tha thứ cho chính mình, vì đã từng yếu lòng đến thế. Em sẽ thôi sống trong hoài niệm, thôi cố níu lấy những điều đã không còn tồn tại.

    Vì cuối cùng, em nhận ra…

    Không phải tình yêu nào cũng cần đi đến cùng, nhưng nhất định, không ai đáng để em làm tổn thương trái tim mình như thế cả.
     
Xenforo Comunity/ iHax Community