TÌM KIẾM CHỦ ĐỀ

Tùng.Vĩ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mrsexy, 9/9/17.

  1. Mrsexy

    Mrsexy
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    8/8/17
    Thảo luận:
    595
    Đã được thích:
    511
    Chỉ mình ta với ta , tự post tự đọc
     
  2. Mrsexy

    Mrsexy
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    8/8/17
    Thảo luận:
    595
    Đã được thích:
    511
    12. [Con tim em, yêu anh, không biết giải bày chốn nào..

    Giả như em có cách, vượt bức tường cao, chấp cánh bay tìm anh...,

    Thì những oán trách nơi em cũng chẳng cần làm rõ nữa.

    Chỉ cần anh ôm chặt em vào lòng mà thôi....]

    (Hứa Như Vân – Nếu Như Mây Biết )

    Đêm đó, cả hai chúng tôi lặng mình theo bản nhạc của Hứa Như Vân phát ra từ đầu CD.

    Vừa nghe, tôi vừa rót hai cốc rượu đỏ và nhấm nháp miếng bánh mềm ngọt.

    [Từ sau khi ba mất, lâu rồi tôi không ăn sinh nhật vui vẻ như vậy.] Tiểu Vĩ ngồi ôm đầu gối, cằm gác lên cánh tay, ánh mắt như lạc vào cõi mông lung nào đó. [Ở nhà, tôi là con trai lớn. Dù rằng, tôi còn một người chị. Nhưng, tôi luôn cảm thấy trách nhiệm trong nhà của mình quá lớn lao. Được cái, mỗi lần cùng cậu, tôi lại như thấy mình lại quay về thời học sinh vô tư lự.]

    Nghe xong, tôi sợ cậu lại buồn thế nên với tay chấm lấy một tí kem rồi trét lên mặt cậu ấy.

    Cậu thấy vậy cũng cười rồi trả đòn tự vệ. Chẳng mấy chốc, nơi đây trở thành cuộc đại chiến bánh kem.

    Mới đầu, cậu còn cố ý nhường tôi, nên khắp mặt lãnh chi chít những dấu bánh kem trắng toát. Sau có lẽ không chịu nổi nữa, cậu vươn người nắm chặt lấy hai tay, không cho tôi cử động.

    Tôi ngồi trên người cậu, nhìn khuôn mặt lấm lem của Tiểu Vĩ cười không ngớt, [Cậu buông tay tôi ra đi, để tôi giúp cậu lau mặt, có được không?]

    [Không được.] Cậu ta xiết chặt tay [Ai mà biết cậu còn làm trò khỉ gì nữa?]

    Dưới ánh đèn lập lòe, nét mặt nghiêm túc của cậu nhìn rất đẹp. Thế nên, tôi không kiềm chế được mà tiến đến gần cậu, nhẹ giọng hỏi [Tôi giúp cậu liếm sạch, được không?]

    Cậu nghe xong không lên tiếng mà chỉ nhắm hai mắt lại.

    Thấy thế, tôi đánh bạo nhẹ liếm lên khuôn mặt Tiểu Vĩ. Cảm giác ngọt ngào, trơn mịn, rất tuyệt diệu!

    Từ từ, môi của tôi cũng dần tới gần làn môi đỏ hồng của cậu.

    Dù rằng, chúng tôi đã làm "chuyện đó", nhưng cả hai chưa từng hôn nhau.

    Ria mép bên môi cậu cọ nhẹ vào tôi... Tôi chợt dừng lại, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng.

    Cậu hé mắt, nhìn tôi đăm đăm rồi sau đó chậm rãi nhích lại. Chẳng mấy chốc, môi cậu đã đặt trên môi tôi.


    Tôi có chút hoảng, theo bản năng dựa về phía sau. Còn Tiểu Vĩ chỉ đơn giản buông tay ra, nâng đầu tôi lên, rồi luồn đầu lưỡi linh họat vào trong.

    Tôi kỳ thực, chẳng biết phải diễn tả cảm giác lúc đó thế nào nữa. Có lẽ giống như rơi vào lỗ đen mặt trời, như bị một lực hút cực mạnh không thể cưỡng nổi vây bủa quanh tôi. Loại cảm giác này, hệt như khoái cảm khi đang chơi trò trượt dốc.

    Trước khi rơi vào khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ hiện lên một ý nghĩ. Đó là, lời đồn về cậu và bọn con gái khi xưa xem ra đều là sự thật.

    ————–
     
  3. Mrsexy

    Mrsexy
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    8/8/17
    Thảo luận:
    595
    Đã được thích:
    511
    13. Còn nhớ rất rõ, tôi ngày trước có xem qua một bộ phim truyền hình. Bộ phim ấy kể về một người phụ nữ lẳng lơ tái hôn lần hai. Bà ấy ngạo nghễ nói về chồng mình thế này, anh ấy đó hả? Vai u thịt bắp, nhưng lại không bao giờ làm đau tôi cả. Kỳ thực, nội dung hay tình tiết phim tôi đều quên cả rồi, nhưng chỉ một câu bà nói với vẻ cực kỳ mãn nguyện đó lại khiến tôi nhớ mãi không quên đến bây giờ.


    Chính vậy, có một đàn ông vừa mạnh mẽ, lại vừa dịu dàng thì còn cầu gì nữa? Đặc biệt là khi làm chuyện đó, cũng phải nhẹ nhàng dịu dàng cộng thêm mạnh mẽ như thế.

    Nếu xét theo hai phương diện này, Tiểu Vĩ thật sự là MR. PERFECT.

    Lúc này đây, khi đã vừa lòng mãn ý nằm rúc trong lồng ngực Tiểu Vĩ, tôi thật tình chẳng còn muốn nghĩ vì sao cậu lên giường cùng tôi. Tôi chỉ biết đơn giản rằng, hiện tại bản thân rất hạnh phúc, chỉ đơn giản là thế.

    Vì sao ư? Vì chuyện của tôi và Đinh Vĩ căn bản không có tương lai, vậy nên hạnh phúc nhất thời thế này đã là rất đáng quý.

    Người xưa thường nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu. (Vợ lớn không bằng vợ bé. Có vợ bé thì đi vụng trộm tốt hơn) Cũng có đạo lí riêng của nó.

    Sự âu lo giữa cái được và mất cũng là một dạng khác của hạnh phúc.

    Tôi nhẹ vân vê vành tai cậu. Vành tai Đinh Vĩ rất to, biểu hiện cho sự may mắn.

    [Tiểu Vĩ, hồi cao trung anh quen bao nhiêu người?]

    Cậu khép hờ, nheo mắt lại nhìn tôi, vẻ mặt đó cuốn hút người ta đến chết mê chết mệt.

    [Nhiều lắm, không nhớ.]

    [Anh tưởng mình là Vi Tiểu Bảo à?] Tôi dùng sức nhéo tay cậu [Tiểu tình thánh.]

    Đinh Vĩ cười, [Vậy còn em?]

    [Nhiều lắm, để em nhớ kỹ lại đã.] Tôi giả vờ ra dáng suy nghĩ [Hình như,.. có... một người à]

    [Hả? Ai vậy? Anh có quen không?] Cậu cảm thấy hứng thú vỗ đầu tôi.

    [Đương nhiên là anh quen rồi.] Tôi dừng một lát, [Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.]

    Cậu nghĩ nghĩ một chút, sau hiểu thì mặt ửng hồng lên. Tôi ngây ngốc nhìn vẻ mặt ngại ngùng ấy, cảm thấy thực rất đáng yêu.

    [Đừng có đần mặt nữa đi, em đùa anh vậy mà.] Tôi nhéo mũi cậu, [Lúc đó anh ngốc ngốc nghếch nghếch, chỉ biết xem tiểu thuyết võ hiệp ...]

    [Em dám trêu anh à.] Tiểu Vĩ ép tôi vào lồng ngực [Xem anh trừng trị em thế nào này.]

    [Đại ca tha mạng.] Tôi cười khì trong lòng cậu, [Em mới gặp là thích anh ngay, thật đó. Này nhé, anh đẹp trai phong độ, đẹp đẽ quý phái. Nếu mà đem so với Vi Tiểu Bảo thì thông minh hơn chắc rồi, mà, nếu mà đi so với Lệnh Hồ Xung thì phong lưu hơn lắm luôn.]

    [Còn nói.] Cậu dùng lực ép tôi vào người [Kỳ thực hồi cao trung anh sớm biết em thích một người trong lớp mình rồi. Trời, cứ liếc mắt nhìn người ta mãi không thôi]

    [Ai vậy?] Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, không kiềm chế mà hồi tưởng lại đôi chút. Huh? Hồi đó ngoài đùi của Tiểu Vĩ, mình còn liếc nhìn ai nữa sao? [Ai thế? Nói mau.]

    [Em thật không nhớ sao?] Mắt Tiểu Vĩ mang ý cười [Người ngồi trước em, Thôi Khải đó.]

    Thôi Khải là một tên mập, thịt trên người ít nhất cũng hơn trăm cân, đi bộ một chút là thở hổn hển. Hồi cao trung, chúng tôi thường lấy cậu làm trò hề.

    [Đúng vậy đó,em thích Thôi Béo đó, rồi sao? Nhìn tấm thân bồ tượng của người ta cũng sướng mắt lắm. Ai như anh ốm nhách như vậy chứ?] Nói xong, tôi nhanh tay chọt lét Tiểu Vĩ.

    Tiểu vĩ rất sợ nhột thế nên cứ né tránh mãi. Chỉ là cậu ấy không cam tâm miệng cứ liến thoắng [Này Này, được rồi, bữa nào về Đức Huệ anh kể cho Thôi béo hay.]

    Người xưa cũng có nói, người sợ nhột sẽ sợ vợ. Không biết Tiểu Vĩ có thế không nhỉ?

    Tôi nhào lên bắt lấy cậu nên vô tình chạm phải chỗ đó. Trời ạ, không ngờ chỗ đó của cậu đã cứng nữa rồi.
     
  4. Mrsexy

    Mrsexy
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    8/8/17
    Thảo luận:
    595
    Đã được thích:
    511
    Lỡ rồi theo cho hết , lỡ có bạn nào thích thì cũng không bị chưng hửng vì bỏ giữa chừng , hihi


    14. Có người từng nói, con người ta sinh ra bản chất là Bi-sex.

    Tùy vào tình cảnh, trường hợp và quyết định giới tính sau này.

    Có người vì tình mà lên giường, nhưng cũng có người làm tình chỉ vì tiền.

    Thậm chí, có người làm chuyện đó đơn giản vì cô đơn mà thôi.

    Cho tới nay, tôi không hiểu tại sao Tiểu Vĩ lại làm tình cùng tôi. Có lẽ, bởi vì cậu là người ít nói.

    Có chăng cậu không biết nói thế nào. Hoặc giả, cậu cơ bản không biết mình nên nói gì.

    Tôi chỉ biết rằng, cậu chưa từng nói yêu tôi, thậm chí chữ "thích" cũng chưa bao giờ phát thành lời. Điều hiện nay tôi có thể khẳng định, chỉ nằm trong khoản cậu thích ở cùng tôi. Vì sao ư? Vì ánh mắt, vì ngữ điệu, vì nụ cười rộ như ánh mai chiếu sáng của cậu.

    Chỉ là, ẩn trong mắt cậu, có một nơi rất mông lung diệu vợi, là một đại dương xanh thẳm và sâu đến không chừng. Tôi biết, nơi đó tôi mãi không thể hiểu được, cũng như chạm vào được.

    Bởi vì, những lúc tôi nói những câu ngọt ngào, cậu đều luôn mỉm cười, ngại ngùng, nhưn vẫn một mực im lặng như thế.

    Tôi biết,

    Cậu là trụ cột của gia đình. Cậu từng nói, cậu là con cả, mọi chuỵên trong nhà đều do cậu gánh vác. Nên cứ thế, những gánh nặng vô hình ngày một trĩu vai.

    Cậu rất coi trọng đồng tiền. Bởi vì cậu bảo, mẹ năm nay đã già, dưới cậu còn em trai và em gái, nhất định phải gửi tiền về nuôi.

    Thế nên cậu chỉ còn cách phải kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền mà thôi.

    Tôi thường cảm thấy, cậu là người có thể chịu nhiều khổ sở. Dù rằng cả hai cùng tuổi, nhưng cách đối nhân xử thế của cậu chín chắn hơn tôi rất nhiều. Tôi không biết vì cha qua đời nên ảnh hưởng tới cậu, hay căn bản đó từ đầu đã là tính cách của cậu rồi.

    Tôi không hỏi tại sao ngày đó cậu đột nhiên rời đi, có phải muốn trốn tránh hay không. Thậm chí, đến chuyện tình cảm cả hai, chúng tôi cũng chưa lần nào thẳng thắn đề cập.

    Chúng tôi cứ thế, ở cùng nhau, nương tựa lẫn nhau.

    Tôi cảm thấy thế là đủ rồi. Điều muốn cậu làm, cậu đều làm tất thảy.

    Thế nên, tôi còn trông mong điều gì nữa chứ?

    Ngày mồng 1 tháng 10 rất nhanh cũng tới. Mọi người bề bộn nhiều việc nhưng Đinh Vĩ vẫn xin nghỉ một ngày cùng tôi trở về Đức Huệ.

    Đó là lần đầu tôi và cậu cùng ngồi trên một toa xe lửa, cảm giác thực rất thích. Không biết vì sao, tôi cứ thấy trong xe không ai đẹp trai như cậu. Chúng tôi cứ ngây ngốc ngồi cùng nhau, một lời cũng chẳng thốt. Cứ thế khắc ghi hình ảnh đối phương, cảm thấy thế rất ngọt ngào.

    Chiều, cậu lại đèo tôi ra bờ hồ kia. Nơi đây giờ đã trở thành bờ hồ của mùa thu. Đậm sắc và lãng mạn đến không tưởng. Mặt nước trong biếc phẳng lặng hôm ấy thu gọn mảng trời xanh lam vào mình. Rừng cây ven hồ mang màu vàng ónh ánh. Những phiến lá khô dưới chân chúng tôi phát ra những tiếng xào xạc và mang đến cảm giác thật mềm mại.

    Chúng tôi ngồi trên bờ dựa vào nhau, thi thoảng mới nói một lời.

    Kỳ thực, hai người như thế, thật sự rất hạnh phúc.

    Cách bờ không xa có một rừng cây Bạch Dương. Lần trước chúng tôi tới, đã thấy rất nhiều cây bị người khắc chi chít chữ lên đó.

    Chợt, tôi dừng lại nhìn Tiểu Vĩ, bảo [Chúng ta cũng khắc làm kỷ niệm đi]

    Tiểu Vĩ đẩy ra một con dao từ xâu chìa khóa, tìm cây nào cao nhất thì dùng sức khắc vào.

    Tùng. Vĩ

    Ngày * Tháng * Năm **

    Khắc xong, cậu quay lại nhìn tôi, rồi lại đưa mắt nhìn những dòng đó.

    Tôi rất muốn bảo: Hồ này, cây này là minh chứng cho chuyện tình chúng ta.

    Chỉ có điều, nghĩ là nghĩ thế thôi. Tôi một câu cũng không nói, chỉ đơn giản cầm tay cậu, đứng lặng im dưới tán cây thật lâu,.. thật lâu...
     
    Linhvan thích bài này.
  5. Mrsexy

    Mrsexy
    • 63/68

    Tham gia ngày:
    8/8/17
    Thảo luận:
    595
    Đã được thích:
    511
    15. Mùa thu của Trường Xuân đặc biệt ngắn. Thời tiết lạnh đột ngột phủ khắp mọi nơi.

    Phòng chúng tôi ngụ vốn thuộc về một nhà xưởng cũ. Hiện kinh tế khắp nơi trì trệ nên nó phải lập tức đóng cửa phá sản, thậm chí tiền nộp phí để chạy hệ thống sưởi ấm* cho công nhân cũng chẳng có để mà đóng. Mà các bạn biết không, không có hệ thống sưởi thì về đêm gian phòng giống như hầm băng vậy. Tôi và Tiểu Vĩ mỗi khi đêm về đều không sao ngủ được, thế nên đành ra phố mua một lò sưởi mang về.

    Có điều người từng sống ở Đông Bắc thì ai ai cũng biết, cái rét nơi đây lạnh như cắt da cắt thịt. Vì vậy một cái máy sưởi nho nhỏ căn bản không thể giải quyết vấn đề. Bất quá, có còn hơn không. Lúc nào chúng tôi ăn thì bê nó vào phòng ăn, ăn cơm xong lại xách nó vào phòng ngủ. Thậm chí chúng tôi còn đem Tivi vào phòng, ngay khi ăn cơm xong là chui vào chăn xem truyền hình, ấm áp làm sao.

    Dù khổ sở nhưng tính ra thì thế cũng tốt. Trước đây, khi Tiểu Vĩ ngủ ở giường tôi thì danh bất chính, ngôn bất thuận. Hiện tại có cớ này, mọi thứ đều trở thành lẽ đương nhiên.

    Lúc mới lên giường vẫn còn an phận xem TV, xem mãi lại bắt đầu rục rịch.

    Thử hỏi, hai tên đàn ông đang tuổi xuân xanh, tinh lực dâng trào thì khi ở cùng nhau sao lại không phát tình kia chứ?Dù cho một cám dỗ nhỏ nhoi thôi cũng có thể lập tức biến thành mồi châm lửa đấy.

    Có khi là do những cảnh nóng bỏng trên Tivi, cũng có khi là tiểu phẩm hài Đông Bắc, thậm chí có khi là chuyện tình bi kịch buồn khổ đớn đau.

    Và đương nhiên, đa phần đều là do tôi khiêu khích.

    Tôi thích nhất là cọ mặt vào quần lót dần trương lên của cậu, cảm giác còn thích hơn trực tiếp cọ vào cái đó. Không mấy lâu sau, chỗ đó của Tiểu Vĩ lập tức phồng lên và cậu nhanh chóng thở dốc. Sau, cậu còn giật tóc tôi, kéo lên.

    [Anh, thích không?] Tôi mơ màng nhìn cậu.

    Tiểu Vĩ không nói, vươn đầu lưỡi chặn miệng tôi.

    Kỳ thực, tôi đã từng được rất nhiều người hôn. Nhưng chung quy, chẳng có ai mang lại cho tôi cảm giác mãnh liệt như Đinh Vĩ. Cảm giác ấy vừa giống như bị cưỡng hiếp, rất hung tợn, tựa như sông cuộn biển gầm nhưng lại có chút gì đó ôn nhu dịu dàng không tưởng. Thậm chí, đôi lúc tôi còn có cảm tưởng chỉ cần hôn môi thôi cũng có thể đạt được cao trào.

    Tôi nghĩ, chỉ cần người nào hôn cậu thôi chẳng cần làm tình cũng được, thì dù bất luận thế nào cũng chẳng thể rời xa.

    Lúc làm chuyện đó, tôi thích nói dâm ngôn. Còn cậu thì chân thực, cắm đầu cắm cổ làm. Bất quá, tôi biết cậu thích nghe tôi nói thế. Vì, mỗi lần dâm ngôn phát ra, phản ứng của cậu đều lập tức kịch liệt liều mạng ôm lấy tôi.

    Lần nào cũng vậy, mỗi lần lên đến đỉnh điểm, tôi đều ôm cổ cậu, mãi chỉ thốt lên một câu [Anh, đừng bỏ rơi em!]

    Mồ hôi cậu rịn đầy trán, khuôn mặt tuấn tú có chút méo mó, vừa dùng sức vừa khẽ rên rỉ như có như không. [Ừ, Ừ.]

    Sau khi kết thúc, lần nào cậu cũng nằm ngửa mà nhìn thẳng lên trời. Còn tôi chỉ biết nghiêng mình, gối đầu lên tay cậu, đặt một tay lên bụng Tiểu Vĩ.

    Lần nào cũng ngủ như thế cả.

    Chỉ có điều, khi buổi sớm thức dậy, cả hai đều đưa lưng về phía nhau. Cậu quay về đằng đông, còn tôi quay về đằng tây. Mỗi lần thấy thế, đều là tôi quay người ôm từ phía sau cậu. Tiểu Vĩ mơ hồ hừ một tiếng, kéo tay tôi đặt dưới tay cậu.

    Trong cái rét và sự tĩnh lặng buổi sớm khi ấy, giấc ngủ lại phảng phất chút gì đó ngọt ngào.

    ————-
     
    Linhvan thích bài này.
Xenforo Comunity/ iHax Community